CHÍNH SÁCH QUÂN ĐlỀN NĂM 1839 Ở BÌNH ĐỊNH: NHÌN NHẬN VÀ ĐÁNH GIÁ LẠI TRÊN CƠ SỞ TƯ LIỆU ĐỊA BẠ
Nửa đầu thế kỷ XIX, chế độ ruộng đất ở Việt Nam vẫn đang trong quá trình
phát triển, biến đổi. Sở hữu công và sở hữu tư vận động theo xu hướng bài trừ
lẫn nhau mà phần thắng đã thuộc về sở hữu tư. Theo Nguyễn Công Tiệp, đầu
thế kỷ XIX, tổng diện tích ruộng đất công và tư cả nước (chỉ tính thực trưng) là
3.949.225 mẫu, trong đó ruộng đất công (gồm công điền, quan điền, ruộng muối
và công thể) chỉ còn 760.872 mẫu, chiếm tỷ lệ 19,26% tổng diện tích ruộng đất
công và tư. Riêng ruộng công (gồm công điền, quan điền và mộng muối) có
580.363 mẫu, chiếm tỷ lệ 17,08%. Trong khi đó, sở hữu tư nhân về ruộng đất
chiếm 80,74% tổng diện tích ruộng đất cả nước (bao gồm 3-188.382 mẫu, trong
đó 2.816.221 mẫu ruộng và 372.161 mẫu đất