HIỆP ĐỊNH GIƠNEVƠ NĂM 1954 VỀ VIỆT NAM VÀ HIỆP ĐỊNH PARI NẰM 1973: NGOẠI GIAO VÀ THẮNG LỢI CỦA CÁCH MẠNG VIỆT NAM
Trong thời gian diễn ra các cuộc can thiệp quân sự của Pháp và Mỹ ở Đông
Dương, các nhà lãnh đạo cách mạng Việt Nam đã tiến hành cuộc kháng chiến
trên 3 mũi gồm đấu tranh quân sự, đấu tranh chính trị và đấu tranh ngoại giao.
Trong 3 hình thức đấu tranh trên, đấu tranh ngoại giao là biện pháp cuối cùng
nhằm củng cố thắng lợi của cách mạng. Các cuộc đấu tranh quân sự và chính
trị có tầm quan trọng nhất định bởi vì chúng giúp các lực lưựng cách mạnh bảo
toàn những thành quả giành được trên chiến trường và ngoài chiến trường. Tuy
nhiên, cuối cùng thì số phận của người Pháp và người Mỹ ở Việt Nam, kết quả
của cuộc chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất và thứ hai, và quan trọng nhất
là việc hoàn thành sự nghiệp giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước (tức là
thắng lợi của cách mạng Việt Nam) được quyết định trên bàn đàm phán. Mặc
dù các hiệp định Giơnevơ và Paris không chính thức hoá thắng lợi nhưng chúng
đã tạo ra các điều kiện buộc người Pháp và người Mỹ không thể kéo dài sự có
mặt của họ cùng với đồng minh và cách chính sách ở Việt Nam, do đó cuối cùng
cho phép thực hiện những mục tiêu của cách mạng.