Sống để yêu thương!
Đã lâu lắm rồi, tôi mới có dịp xuống thăm Làng, dẫu rằng khoảng cách từ phòng trọ đến Làng cũng chẳng bao xa. Đường xuống Làng lầy lội sau trận mưa, chật vật lắm tôi mới có thể làm cho chiếc xe đạp dịch chuyển. Khi đến nơi, tôi đã thấy các em vừa chơi đùa ngoài sân, vừa như ngóng trông. Bước vào trong cánh cổng kia là thế giới của những em nhỏ chịu ảnh hưởng của chất độc điôxin, của những hình hài dị tật. Các em ùa ra đón chúng tôi, vòng tay nhỏ co quắp của các em ôm lấy chúng tôi, miệng em ú ớ những câu chào hỏi. Em nói không tròn tiếng nhưng tôi hiểu, đó là lời chào nồng nhiệt nhất, mừng vui nhất. Vòng tay của các em, ấm áp như đã từ lâu quen biết. Và tôi chợt nhận thấy, vòng tay ấy tình cảm và ấm áp biết chừng nào. Các em nhỏ lắm, được ôm trọn trong lòng chúng tôi. Bàn tay em nhỏ bé, gầy gò nắm chặt lấy tay tôi. Hy vọng hơi ấm của chúng tôi có thể sưởi ấm được cho em!