Thi pháp học hiện đại trong nghiên cứu văn học ở việt nam thế ký XX
Nếu hiểu thi pháp học là vấn về ngôn từ văn chương, thể thức, biện pháp tổ
chức thể loại tác phẩm thì thi pháp đã tồn tại ở Việt Nam từ trong những sáng tác
đầu tiên của dân gian và văn học viết bằng chữ Hán, rồi được phản ánh vào các bộ
tuyển thơ văn, bắt đầu từ Việt âm thi tập của Phan Phu Tiên thế kỷ XV. Đó là một
truyền thống thi pháp quy phạm, bất biến và quy phạm hoá. Trải qua 10 thế kỷ,
đến đầu thế kỷ XX, nước ta mới có các công trình mô tả các thể thức sáng tác văn
thơ truyền thống như Việt Hán văn khảo của Phan Kế Bính, Quốc văn cụ thể của Bùi
Kỷ, Việt Nam văn học sử yếu của Dương Quảng Hàm... Trước năm 1975, về các
công trình loại đó, nếu ở miền Nam có tác phẩm của Lam Giang viết về thơ ca
truyền thống, Hư Chu, Quách Tấn về thơ Đường, thì ở miền Bắc có công trình Thơ
ca Việt Nam - hình thức và thể loại của Bùi Văn Nguyên và Hà Minh Đức, một công
trình khoa học quy mô, có hệ thống, nối tiếp việc làm của người trước, có bổ sung
thêm về phần Thơ mới.